Nhím là loại vật có những chiếc gai nhọn như bàn chông. Chính vì thế các loài khác không thích đến gần và làm bạn với Nhím vì sợ gai đâm. Nhìm buồn lắm nên chỉ kiếm ăn vào ban đêm, còn ban ngày thì chui vào hang ngủ.
Ngày xửa ngày xưa, nhím và các loài động vật khác cùng chung sống chan
hòa trong vườn địa đàng. Bản thân nhím có bộ lông trắng muốt, mượt mà
nên lúc nào cũng được các vị thần yêu mến. Mỗi ngày họ đều đến vuốt ve
và đưa Nhím đi khắp nơi để ngắm cảnh, chơi đùa.
Một hôm, những vị thần tổ chức một cuộc đua để các loài vật thi tài với
nhau. Muôn thú đều hào hứng, ai nấy cũng vỗ tay reo vang: “Ôi thích quá,
thích quá!”. Trong số những loài vật sống ở vườn địa đàng, chỉ có mèo
Mun là chạy nhanh nhất. Nhím thấy mèo Mun là đối thủ đáng gờm của mình
nên suy nghĩ tìm cách chơi xấu.
Hôm sau khi chuẩn bị dự thi, nhím lén cắm đầy gai nhọn trên suốt đoạn
đường đua. Nó không chỉ hãm hại mèo Mun mà còn muốn các con vật khác
phải bỏ cuộc. Cuối cùng kế hoạch của nó cũng phát huy tác dụng. Khi các
con vật đang hối hả về đích bỗng ngã lăn ra đất, chân chảy máu không thể
tiếp tục chạy được nữa vì giẫm phải gai, còn Nhím ta thì ung dung cán
đích.
Bất bình trước việc làm xấu xa của Nhím, các vị thần quyết định trừng
phạt bằng cách lấy gai nhọn cắm lên người Nhím và đày nó xuống trần
gian. Kể từ đó loài Nhím luôn mang gai nhọn bên mình, không còn bộ lông
trắng muốt như trước nữa. Chẳng ai dám lại gần nó, Nhím phải sống cô
đơn, chui rúc trong hang.
Bài học: Các bé đừng bắt chước thói xấu như bạn Nhím nhé. Phải lủi thủi chơi một mình thì buồn lắm đó.